7h sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch trong căn chung cư 2 tầng ở trung tâm Beirut, Li Băng - nơi chị Từ Thị Năm (quê Bắc Giang) - làm việc.
Chị Năm trở mình thức giấc, bước ra ban công nhìn xuống thành phố. Ô kính lan can ngăn cách cô hoàn toàn với thế giới sôi động bên ngoài.
Gia chủ tốt bụng nhưng rất khắt khe, họ không muốn chị Năm giao tiếp với bạn bè. Mỗi tháng, cô chỉ được ra phố một lần, có lái xe đi kèm... Suốt gần 10 năm ròng rã, cuộc sống của người phụ nữ này diễn ra trong 4 bức tường.
Gắn bó gần 10 năm dù có quy định khắt khe
Trước đây, chị Năm làm phụ hồ, công việc nặng nhọc, thu nhập không đáng là bao. Năm 2008, lũ quét qua Bắc Giang, ruộng lúa bị thiệt hại nặng, cô rời quê vào TPHCM làm việc, bươn chải đủ nghề.
Thông qua các kênh giới thiệu, 3 người chị gái trong nhà chị Năm lần lượt sang Li Băng làm giúp việc. Năm muốn thay đổi cuộc sống nhưng không dám mạo hiểm.
Sau khi nghe lời khuyên, người phụ nữ này mới quyết định tới Trung Đông một lần.
Một tuần trước khi bay, chị Năm trằn trọc không ngủ được, trong lòng ngổn ngang nỗi lo về cuộc sống nơi xứ người.
Trong hành lý của chị Năm, ngoài quần áo, có vài gói mỳ tôm đề phòng không hợp khẩu vị đồ ăn. Sau khi đặt chân xuống sân bay nước bạn, chị choáng ngợp với khung cảnh, còn ngôn ngữ, văn hóa... đều xa lạ.
"Những ngày đầu tiên, tôi tự học tiếng Ả Rập, ăn tạm mỳ tôm do cơm của người Li Băng nhiều dầu mỡ. Vì chủ nhà đầu tiên quá khắt khe, nên tôi đổi sang giúp việc cho gia đình hiện tại. Đến nay tôi đã gắn bó với họ được gần 10 năm", chị Năm chia sẻ.
Chủ nhà của chị Năm là đại gia giàu có, người Hồi giáo. Trong cách ăn uống có nhiều khác biệt.
Theo đó, vào tháng ăn chay Ramadan của người Hồi giáo, các thành viên trong gia đình chị Năm làm giúp việc thường nhịn ăn, uống từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn rất nghiêm ngặt. Họ sẽ ăn chay, và dùng 2 bữa chính trước bình minh (gọi là suhoor) và sau hoàng hôn (iftar).
Chị Năm không phải tuân theo quy định này song vẫn cố gắng "nhập gia tùy tục" tôn trọng phong tục của chủ nhà. Điều này giúp chị nhận được sự tin tưởng của ông bà chủ.
Lúc mới nhận công việc, chị Năm và 2 giúp việc khác (một người Philippines và một người gốc Syria) không được phép dùng điện thoại di động. Mỗi tháng, cô được gọi về nhà hai lần bằng điện thoại bàn.
Hai năm trở lại đây, người phụ nữ này và đồng nghiệp dùng điện thoại thoải mái hơn nhưng vẫn phải giữ ý tứ.
Mỗi tháng, chị Năm được phép ra phố, ăn nhà hàng một lần. Chủ nhà bố trí lái xe riêng chở nữ giúp việc người Việt Nam. Các chuyến đi ra ngoài chơi thường của chị Năm thường có thêm một người giúp việc khác đi cùng.
Ở Li Băng gần 10 năm nhưng chị Năm không thể hình dung đường sá Beirut. Cô chưa một lần được tự do khám phá thành phố. Mọi cảm nhận của người phụ nữ này chỉ qua góc nhìn từ ban công và kính ô tô chật chội...
"Chủ nhà không muốn giúp việc giao tiếp với mọi người. Họ e ngại chúng tôi quen bạn bè xấu, dẫn về nhà làm ảnh hưởng đến họ...", chị Năm chia sẻ.
Bên cạnh vài quy định khắt khe, chủ nhà đối xử rất tốt với người phụ nữ Việt. Cô chăm chỉ, gắn bó lâu dài, nên nhận mức lương khoảng 15 triệu đồng/tháng - cao hơn so với giúp việc người Philippines.
Ngoài sự tốt bụng của chủ nhà, công việc của chị Năm ở Li Băng khá nhàn nhã.
Căn chung cư nơi nữ giúp việc này ở có 2 tầng với tổng diện tích là 500m2, nằm tại tầng 26-27 của một chung cư hạng sang nhìn ra bến cảng Beirut.
Trong đó, tầng trên có 3 phòng ngủ, 4 phòng tắm, một phòng khách, một phòng tập gym, còn tầng dưới là nơi ở của giúp việc, một phòng khách, bếp, phòng ăn và phòng chơi bi-a.
Sau khi thức dậy, chị Năm lau bàn ghế, phòng ngủ, phòng tắm... chăm chút vẹt cảnh và mèo cưng của chủ nhà. Sau đó, cô hỗ trợ nấu ăn cho cả nhà.
Chị Năm kể: "Khi làm xong công việc, tôi về phòng chơi game. Chúng tôi không phải thức khuya dậy sớm. Chủ nhà thường đi công tác nước ngoài nên giúp việc không vất vả".
Mỗi lần về Việt Nam, bà chủ không chỉ hỏi về quà cáp muốn mua mà trao tận tay giúp việc một số tiền như lời cảm ơn. Suốt 10 năm, hành trình về quê của cô gái này không chỉ có vật chất mà đầy ắp tình cảm của gia chủ.
Nói về động lực gắn bó một thời gian dài với chủ nhà, chị Năm cho biết: "Công việc ở đây không quá vất vả, được bao ăn ở nên tôi không phải chi tiêu. Nhờ vậy, toàn bộ tiền lương được tôi gửi về giúp gia đình".
Những ngày này, do chiến sự miền nam Li Băng leo thang, gia chủ ở lại Pháp. Chị Năm và 2 người giúp việc khá thảnh thơi, công việc hằng ngày là chăm sóc vẹt và mèo.
Trải nghiệm cuộc sống thượng lưu
Chủ nhà của chị Năm đang kinh doanh trong lĩnh vực thời trang và ẩm thực, thường xuyên đi công tác nước ngoài.
Cả 5 thành viên trong nhà đều có ô tô, mỗi người có một tài xế riêng.
Ngoài căn hộ chung cư ở trung tâm Beirut, ông bà chủ còn sở hữu một biệt thự trên đồi. Vào mùa hè, cả gia đình và người giúp việc chuyển tới đó sống một tháng để nghỉ ngơi.
Biệt thự nằm giữa rừng cây và thảm cỏ xanh mướt, không khí trong lành. Những ngày ở biệt thự, người giúp việc như chị Năm đảm nhận phần dọn dẹp biệt thự, giặt quần áo, vệ sinh bể bơi...
Chị Năm còn nhớ, lần đầu tiên khi được bước vào biệt thự trên đồi, chị không khỏi choáng ngợp khi nhìn thấy phòng chiếu phim tại gia, ngắm các đồ dùng đắt tiền, cảnh quan xung quanh được chăm sóc tỉ mỉ, bể bơi rộng rãi....
Cách đây vài năm, người phụ nữ Việt được chủ nhà đề xuất sang Dubai (UAE) giúp trông con khi họ đi công tác. Tuy nhiên, cô phải từ chối vì lý do say xe. Người phụ nữ này không khỏi tiếc nuối...
Mỗi khi ra ngoài, ông bà chủ khoác lên người trang phục và túi xách hàng hiệu, nhưng khi về nhà họ giữ phong cách giản dị, không tỏ thái độ coi thường người giúp việc.
"Bà chủ sở hữu khoảng 100 đôi giày, nhiều túi hàng hiệu, quần áo xếp kín nhiều tủ. Con gái chủ nhà luôn tỏ ra thân thiện, thỉnh thoảng tặng người giúp việc mỹ phẩm, quần áo...", chị Năm chia sẻ.
Link nội dung: https://mozart.edu.vn/chi-chu-nha-va-anh-o-tro-chap-2-a47441.html