Cô thầy tôi
Trong trường vất vả dạy đàn con
Chẳng ngại gian lao quãng thân mòn
Ló sáng bình minh cơm mãi vội
Về đêm lịm tắt bữa chưa ngon.
Âm thầm chỉ dẫn ơn luôn nhớ
Lặng lẽ khuyên răng nghĩa vẫn tròn
Áo đẫm mồ hôi toàn bụi phấn
Cô thầy khổ nhọc tựa ngàn non.
Tứ Gia
***
Tri ân người lái đò
Tri thức ngày xưa trở lại đây,
Ân tình sâu nặng của cô thầy
Người mang ánh sáng soi đời trẻ
Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
Đò đến vinh quang nơi đất lạ
Cám ơn người đã lái đò hay
Ơn này trò mãi ghi trong dạ
Người đã giúp con vượt đắng cay!
Nguyễn Trung Dũng
***
Nhớ ơn thầy cô
Thầy cầm viên phấn trên tay
Bụi rơi bạc tóc, không hay lúc nào
Thầy cô như những vì sao
Đêm đêm lấp lánh, dẫn vào ước mơ…
Thầy cô là những vần thơ
Ngọt ngào thi vị bao giờ cũng say
Đời người giáo đẹp lắm thay
Dẫn đường mở lối, dắt tay vào đời…
Cao Hùng Cường
***
“Không thầy đố mày làm nên”
Thành ngữ người Việt đáp đền nghĩa ơn
Thầy cô dạy bảo ân cần
Uốn từng nét chữ câu vần nói ăn
Không nề vất vả khó khăn
Chỉ mong con trẻ học chăm nên người
Thầy cô mang lại tiếng cười
Cho em kiến thức xây đời mai sau
Sẵn sàng đi bất cứ đâu
Biên giới hải đảo vùng sâu hiểm nghèo
Vượt rừng lội suối trèo đèo
Đến từng thôn bản cheo leo sườn đồi
Cho em câu hát đầu môi
Xoá mù con chữ trao đời ước mơ
Cho em đọc viết i tờ
Nửa vần câu chữ cũng nhờ thầy cô
Rèn giũa nét ngã nét xô
Định hướng nhận thức bến bờ tương lai
Biết bao công sức miệt mài
Thầy cô vun đắp tương lai rạng ngời
Cho em vững bước vào đời
Trong tim luôn khắc ghi lời yêu thương
Chúc mừng ngày lễ hiến chương
Vần thơ gửi tặng bốn phương tình thầy
Cảm tạ ân nghĩa cao dày
Cô thầy nổ lực đắp cây cho đời
Dù đi xa bốn phương trời
Học trò luôn nhớ ơn đời thầy cô.
Lê Duy Quang
***
Người lái đò
Một đời người - một dòng sông
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
Thảo Nguyên
***
Ơn thầy
Công cha nghĩa mẹ ơn thầy
Không gì sánh nổi đong đầy tình thương
Mẹ cha dãi nắng dầm sương
Nhường cơm sẻ áo dọn đường con đi.
Thầy cô rèn giũa chi li
Mong sao trò giỏi mỗi khi trả bài
Miệt mài hướng tới tương lai
Say sưa gieo hạt nối dài ước mơ.
Thương cho lứa tuổi trẻ thơ
Vẫn còn nhiều bé bơ vơ ngoài đường
Hàng ngày không được đến trường
Mưu sinh bán số đáng thương vô cùng.
Những gì thầy dạy cô mong
Giờ em thấu hiểu qua dòng thời gian
Ơn thầy cô mãi ngút ngàn
Khắc ghi tạc dạ tỏa lan muôn đời!
Hồng Soi
***
Mãi nhớ 20/11
Bước đường quên cả gian lao
Công ơn trời bể gửi bao ân tình
Thầy cô quên cả thân mình
Chữ yêu lặng đọng hành trình lượn theo.
Thác nghiêng soi bóng trăng treo
Ơn cao nghĩa nặng gió reo tặng người
Bên bờ suối vắng rạng ngời
Mát trong tinh khiết từng lời gửi trao.
Nhớ về giọng nói ngọt ngào
Mơ yêu trò giỏi ánh hào lung linh.
Trần Đông Lâm
***
Ơn thầy
Hạnh phúc vinh quang bởi các thầy
Vì đời sự nghiệp ấy trồng cây
Cho dù sóng gió không hề nản
Cám dỗ dòng đời vẫn cứ say.
Đất nước ơn người công dạy dỗ
Quê hương nặng nghĩa trước hiền tài
Tình yêu trách nhiệm ngang trời biển
Tạc dạ ghi lòng chẳng nhạt phai!
Nguyễn Sinh Hạnh
(Sưu tầm)
Link nội dung: https://mozart.edu.vn/bai-tho-hay-ve-20-11-a53100.html