Mẹ sinh tôi khi bà còn đang là sinh viên năm hai tại một trường đại học ở Nashville, Tennessee. Bà có thể bỏ học để về nhà ở TP New York, nhưng bà không thể làm như vậy. Có lần bà kể với tôi rằng tôi là nguồn cảm hứng và động lực thúc đẩy bà hoàn tất những gì bà đã khởi đầu. Mẹ tôi vừa đi học vừa đi làm thêm để lo cho tương lai của tôi và bà cũng muốn có tấm bằng đại học. Khi tôi còn nhỏ, bà thường đem tôi theo đến lớp học cho tới lúc tôi lớn hơn để có thể vào nhà trẻ. Tôi biết ơn mẹ vì mẹ đã quyết định làm gương cho tôi noi theo.
Hàng ngày tôi vẫn thắc mắc rằng nếu không có mẹ thì không biết đời tôi sẽ ra sao. Đời tôi sẽ khốn khổ chăng? Chắc hẳn vậy. Và câu hỏi đó đã được trả lời vào một ngày hè. Đó là ngày mẹ tôi đi làm khi đang mang thai em tôi. Hôm đó tôi rất phấn khởi! Thế nhưng mẹ bị sảy thai và em tôi chết. Hôm đó tôi cũng có thể mất luôn mẹ, nhưng thật may là mẹ còn sống. Điều này khiến tôi suy nghĩ nhiều và nhận biết mẹ thực sự có ý nghĩa thế nào đối với tôi.
Sau đó không lâu, cha mẹ tôi chia tay. Đây là cú “sốc” đối với tôi. Dù tôi mới 4 tuổi, nhưng tôi vẫn nhớ mãi ngày hôm đó, y như mới xảy ra hôm qua vậy. Cảnh gia đình ly tan là cú “sốc” nặng đối với tôi, và tôi nguyền rủa em tôi, vì tôi cho rằng cái chết của em tôi đã khiến cha mẹ chia tay. Giá mà nó còn sống, chúng tôi sẽ là một đại gia đình hạnh phúc!
Dù cha mẹ tôi chia tay, nhưng hai người vẫn cùng nhau nuôi dưỡng tôi. Mẹ tôi trực tiếp và đích thân lo cho tôi mọi thứ. Vì tôi mà mẹ tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt với cha tôi. Điều này khuyến khích tôi không coi mẹ là điều dĩ nhiên phải có. Đó là lý do tôi biết ơn mẹ tôi.
Mẹ ơi, qua bao gian nan khốn khó, mẹ vẫn như một người bạn tốt nhất của con. Mẹ động viên con theo đuổi ước mơ của mẹ, và mẹ dạy con những bài học sống qua các hành động của mẹ. Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ là nguồn cảm hứng để con đi theo con đường đúng trong cuộc sống, mẹ cũng đã giúp con có những cách chọn lựa đúng và để con va chạm với những thử thách xem chừng như mạo hiểm vậy.
Mẹ ơi, con chưa bao giờ hiểu được mẹ có ý nghĩa thế nào đối với con cho tới lúc con ngồi viết những dòng này. Con muốn mẹ biết rằng con mãi mãi kính yêu mẹ. Con hy vọng rằng khi con trưởng thành, con có thể là người mẹ tốt đối với con của con như mẹ đã là người mẹ tốt đối với con vậy.
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ Thank You Mom)
“Mẹ tôi là nguyên nhân thành công của tôi, là người mà tôi không phải thất vọng. Ký ức về Mẹ tôi luôn là phúc lành đối với tôi” (Bác học Thomas A. Edison).
Ký ức sâu đậm nhất của tôi về Mẹ là cuộc chiến đấu dai dẳng đối với bệnh ung thư thời con gái. Dĩ nhiên lúc đó chưa có tôi. Cũng như những người mẹ tốt, Mẹ tôi ít khi cho phép tôi biết về “khuôn mặt của sự chết”. Mẹ tôi luôn tỏ ra khôi hài và hy vọng. Tuy nhiên, trong năm cuối đời của bà, “chiếc mặt nạ” đó đã mòn và trong suốt - gánh nặng cuộc đời này hầu như không thể mang nổi.
Cuối cùng, vào Ngày Thân Mẫu (Ngày Hiền Mẫu, Ngày của Mẹ), với cây viết trong tay, Mẹ tôi quyết định viết ra những ý tưởng và cảm giác mà Mẹ tôi đã giữ kín trong đáy lòng từ lâu. Mẹ tôi viết những gì mà sau đó trở thành tặng phẩm quý giá nhất dành cho tôi - một thông điệp chân thành của người mẹ dành cho đứa con. Lá thư đó vẫn dở dang. Có thể cảm xúc của Mẹ tôi đã trào dâng quá đỗi, và tôi sẽ chẳng bao giờ biết được. Đó là điều tôi biết.
Năm nào tôi cũng đọc lại lá thư của Mẹ vào ngày Mẹ tôi đã viết: Ngày Thân Mẫu. Mặc dù Mẹ tôi không còn sống để tiếp tục dạy tôi qua những dòng chữ như vậy nữa.
Là một thiếu niên, tôi vẫn có thể hiểu rằng Mẹ luôn tự hào về tôi khi tôi cần quyết định. Là một bệnh nhân ung thư, Mẹ tôi luôn chân thật về việc Mẹ tôi phải chiến đấu dữ dội với căn bệnh quái ác giúp tôi không cảm thấy cô đơn. Mẹ tôi không muốn giả hình khi sống những ngày cuối đời. Mẹ tôi luôn dạy tôi sống khiêm nhường và gieo hạt hy vọng trong cuộc đời tôi.
Vào Ngày Thân Mẫu, một điều sáng tỏ trong tôi khi tôi đọc lại lá thư của Mẹ tôi, đó là tôi cũng sẽ làm mẹ. Và ngày này, nơi tôi đã có sự thay đổi. Tôi không còn là một đứa trẻ hoặc một cô gái, mà là một người mẹ. Thật vậy, tôi đã nhiều tuổi hơn Mẹ tôi khi Mẹ tôi ngồi lặng lẽ một mình để viết thư cho tôi. Nước mắt tôi lăn dài trên đôi gò má, tôi đã thấy được viễn cảnh cuộc đời. Hẳn là rất khó khăn khi phải viết một lá thư như vậy để nói cho đứa con biết rằng Mẹ không thể sống được nữa. Người mẹ muốn tóm gọn tất cả là muốn đứa con biết rằng sự sống rất quan trọng, và muốn nói mọi điều mà người mẹ không còn cơ hội để nói nữa. Thế nhưng lá thư vẫn chưa hoàn tất!
Mẹ tôi đã dạy tôi viết - không phải là những dòng chữ, mà là giá trị sống trong đó; không phải là lợi ích hoặc danh tiếng, mà là để đứa con biết Mẹ nó qua các động thái và tác động hỗ tương... Và một ngày nào đó, khi tôi không còn trên cõi đời này nữa, con tôi cũng sẽ biết rõ tình yêu thương của tôi dành cho nó...
Mẹ ơi, con cảm ơn Mẹ vô cùng!
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ nguyên bản The Letter)
Với mục đích để Lời Chúa được loan truyền và thông tin Giáo hội được lan tỏa, Legio Mariæ sẵn lòng để các tổ chức và cá nhân sử dụng lại tin bài đã đăng trên báo giấy và báo mạng legiomariævn.com của mình.
Tuy nhiên, vì đức công bằng và sự bác ái, xin quý vị vui lòng ghi đầy đủ nguồn như sau: “Theo Đạo Binh Đức Mẹ, website: legiomariævn.com”.
Ngoài ra, nếu chia sẻ bài lên mạng xã hội (Facebook, Twitter…), đề nghị dùng đường dẫn gốc trên website của Đạo Binh Đức Mẹ.
Link nội dung: https://mozart.edu.vn/cam-on-me-va-ba-a72001.html