Tháng Mười Hai…
Tháng đau đớn nhất trong năm ngoái và năm nay của em.
24-12 năm đó…
Hai con người quyết định ăn hại đời nhau.
16-12-2021, phát hiện mang thai Đậu Xanh
Hai đứa còn hí hửng đi siêu âm rồi chọc ghẹo nhau.
22-12-2021, anh đi khám bệnh nhưng lại giấu em.
Anh về hỏi em:
“Nếu anh chết, em phải làm sao?”.
23-12-2021, anh dẫn em đi ăn ở quán quen.
Đêm 24-12-2021, anh trốn không về nhà.
Mỗi năm vào ngày đó anh đều về sớm.
Nên em giận, đuổi đi luôn.
Sáng anh đi mua đồ ăn sáng về dỗ em, em đuổi luôn vì giận.
Sáng 26-12-2021, em gọi điện thoại thì chặn số.
Em có cảm giác nếu hôm nay không gặp thì mãi mãi sẽ khó gặp nhau, có cái gì đó rất nguy hiểm.
Tám giờ, em đi tìm thì gặp liền.
Và mới biết anh bị ung thư.
Anh không biết đối mặt với em.
Anh chạy trốn em.
Anh định sẽ đi điều trị, có thể là ba tháng rồi về.
Khi về, anh sẽ xuất hiện trước mặt em mạnh khoẻ.
Em ngồi gác chân trên đùi anh, tiện đạp luôn một phát vào bụng.
Cười haha hỏi, không đọc ngôn tình mà sao nhiễm nặng quá vậy!
Em là người đầu tiên nhìn thấy phiếu báo kết quả nội soi, sinh thiết của anh.
Trước sau, ráo hoảnh cười giòn và giỡn giỡn.
Anh chở em về nhà.
Anh gửi gắm em cho người nhà rồi hẹn ba tháng về.
Em đã cố lắm để nén mình lại…
Để tiễn anh đi.
Những ngày qua, em nghĩ nhiều lắm, nghĩ sâu và nghĩ tới tường tận mọi thứ.
Suy xét so đo tính toán cân nhắc có hết.
Em có yêu thương anh không?
Có chứ!
Em có giận anh không?
Có luôn!
Em lấy anh, em không lấy gì của anh.
Anh còn hay mất đối với kinh tế gia đình hoàn toàn không ảnh hưởng.
Đó là lý do em không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ bạn bè, anh em của anh về mặt kinh tế.
Em phân định rạch ròi, anh chị em bạn bè của em là mối quan hệ của em.
Em không đụng tới mối quan hệ của anh.
Đậu là trách nhiệm của chúng ta.
Nếu có nữa là trách nhiệm của hai bên dòng họ.
Như em đã từng nói với anh trước lúc anh mất, nếu anh không giải quyết được chuyện của Đậu, thì dòng họ của anh cũng không có vị để nói chuyện với em.
Một mình nuôi hai đứa con khó khăn không?
Khó chứ. Rất khó.
Nhưng em tin, tới cuộc đời mà còn qua được thì có cái gì không qua?
Em tin tới cuộc đời mà còn qua được thì có cái gì không qua?
Em phải sống!
Nhất quyết phải sống thật quyết liệt vì hai đứa con của em.
Vì em chẳng còn đường lui nữa.
Em nhất quyết phải tồn tại để dạy con em sống có trách nhiệm.
Phải dựa vào chính mình.
Phải quật cường.
Và cũng phải bao dung.
Em sẽ chôn thật chặt những tháng ngày hạnh phúc lẫn đau đớn đó.
Những tháng ngày cái thai ngày một lớn lên, tin chữa trị của anh ngày tệ đi.
Hai tay em từng nắm một bên sinh, một bên tử.
Em sẽ chôn thật chặt cái lời người nhà anh nói mẹ con em khắc anh vì em mà đất đai thần thánh Hà Tĩnh quở anh mang bệnh không chữa nổi.
Anh biết không?
Em thấy như cả chế độ phong kiến nó đang úp lên đầu mẹ con em vào lúc đó.
Người nhà anh nói với em ngay khi em sắp sanh ha.
Ngày em sanh Đậu, em cứ sợ lúc em sanh Đậu thì anh cũng mất.
Nếu như vậy, con trai em làm sao gánh nổi tội giết cha?
Ám ảnh đó khiến em mất hết tinh thần, một chút nữa thôi thì mẹ con đều không qua khỏi trên bàn sanh.
Em đọc bao nhiêu quyển sách, coi bao nhiêu phim…
Cũng không ngờ nổi một ngày đời mình lại lâm vào cảnh đó.
Rồi đây, mỗi năm vào tháng 12, tim em sẽ nhói đau nhiều hơn bình thường.
Em mong rằng, một ngày nào đó, em sẽ quên mất tại sao mình lại đau như vậy.
Biết đâu lúc đó chúng ta gặp lại nhau, nhưng đừng làm đau nhau như đã từng.
Anh nghe!
Còn bây giờ…
Em bước tiếp đây!
NGUYỄN THÙY DƯƠNG
Nguồn: Facebook