Có gì quyến rũ trong ly cà phê mà khiến lòng ta say đắm đến vậy? Từng giọt cà phê đen rơi xuống cùng vị đắng tan dần nơi đầu lưỡi, trong chúng ta có mấy ai cảm nhận được sự ngọt bùi?
Những lúc buồn hay khi nào thấy cô đơn, tôi thường tìm cho mình một tách cà phê để tỉnh táo, để suy ngẫm rồi ngồi lặng thinh giữa phố thị vội vã, tấp nập và tìm cho mình giây phút lặng yên để cảm nhận cái vị đắng, vị ngọt và ngắm nhìn những giọt cà phê tí tách rơi.
Bạn đã từng dành bao nhiêu thời gian ngồi trong quán cà phê với ai đó để cùng chia sẻ, lắng nghe, trải lòng mình hay chỉ đơn giản là ngồi không nói năng gì cả. Trong cái cuộc sống bộn bề này, con người ta thường tất bật với công việc, gia đình, đã từng ai cho bạn cảm giác chỉ cần ngồi cạnh trong một ngày nắng nhạt là đủ chưa? Những khoảnh khắc bình yên ấy, tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi để cảm nhận giây phút ý nghĩa của cuộc sống.
Nhưng thời gian chẳng bao giờ có thể níu kéo được nên tôi chọn cách ghi nhớ rất sâu trong tâm trí mình. Từng cảm xúc, từng chi tiết… Nỗi nhớ vốn là một điều không hề dễ chịu và có rất nhiều người cứ mắc kẹt mãi trong nỗi nhớ thương. Chính vì thế, họ khao khát đến điên cuồng cho thời gian dừng lại. Nỗi nhớ ấy được khuấy vào những ly cà phê và len lỏi vào lòng người. Cà phê có vị của nỗi buồn, nỗi nhớ: vị đắng, vị ngot, hương thơm nồng nàn, quyến rũ và gây nghiện khiến người ta say đắm đến điên cuồng.
Bạn bè vẫn thường hỏi tôi tại sao lại thích cà phê một mình? Thật ra tôi cũng có những lần đi cà phê với hội bạn nhưng nhiều hơn vẫn là đi một mình. Bước vào quán cà phê quen thuộc, vẫn ngồi chiếc bàn cũ, gọi một ly cà phê với hương vị cũ, tôi thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn và ta trò chuyện cùng nhau bằng nỗi nhớ!
Được viết bởi PurioCoffee