Suy nghĩ của con người là một trong những thứ rất phức tạp. Nó nhăn nheo, khúc khuyủ và có lúc bẻ ngoặt vào một chỗ nào đó không có biển chỉ đường. Tôi cũng thấy mình như thế khi đứng tần ngần ở một góc quen nhìn lũ trâu đầm bùn đầy sảng khoái. Tôi thấy mình nát quá, những mảnh vá của cuộc đời chồng chéo lên nhau khiến đôi lúc cảm thấy mất tự tin mà đối diện với thực tế. Những mảnh đời vá lại gặp nhau rồi lướt qua hữu hình hay vô hình thì cũng có lúc làm nhói đau những thứ cảm xúc vụn vỡ. Lâu rồi không gặp lại buổi chiều của mình, và cũng lâu rồi không gặp mình mắt cay tay vẫy…

Đã có lúc ở một nơi rất cao của thành phố biển không xa lạ, nhìn về thành phố nơi có nhiều đèn nhấp nháy và cuộc sống ồn ào. Bất chợt nhìn lên cao…và không sót lại bất kì một ngôi sao nào cả và cảm giác hẫng lòng khi đảo mắt tìm một ngôi sao sót lại cho một điều ước thật sự là cảm giác đau. Và tất nhiên doping của nỗi đau là niềm nhớ…nó ve vuốt bằng kỷ niệm, xoa dịu bằng ký ức rồi khi chất doping này tan biến là cảm giác đau lớn hơn tất thảy…
Lại là mùa hè . Ngày xưa đi học vẫn nhớ về hai học kỳ và những khoảng giữa của nghỉ hè và nghỉ Tết. Nhớ như vậy để biết chờ đợi và hân hoan. Sau này đi làm, cuộc sống không phân ra làm những học kỳ và thế nhân cũng không còn hiền hoà như những trò đùa trong lớp. Nhiều thứ ác ý trôi qua, nhiều tan vỡ trôi qua, nhiều mặt người cũng đã trôi qua. Hôm nay bất chợt gặp lại nỗi nhớ của mình trên triền sông vắng…có lẽ là buồn hơn cả nỗi buồn say ngất say ngây…buồn hơn cả cảm giác cô độc khi mùa cây thay lá. Chợt nhận ra nỗi nhớ của người ta còn khắc nghiệt hơn cả mùa. Vì nỗi nhớ không phân ra hạn kỳ để trói người ta vào quy luật. Lúc nào cũng vậy, dai dẳng và dầm dề như cơn mưa khó tạnh…
Cuộc đời bắt đầu vào những quãng gấp khúc. Nhiều những dự cảm và hi vọng nhưng cũng bắt đầu không ít xót xa…
Như một kẻ mộng du hi vọng hắn thì thầm với chính mình như gã du ca đồng quê năm nào đã hát “cuộc đời mà lại xót xa…thì sao cây táo nở hoa…thì sao giếng nước trong veo…vì sao con đường me xanh đến thế và vì sao ta lại yêu nhau đến thế…”
Lòng vòng một nỗi nhớ khó định danh…